17 năm – hành trình khống chế virus viêm gan B của thầy giáo tận tụy

Suốt 17 năm qua, trong căn phòng nhỏ nhuộm màu thời gian, tiếng giảng bài vẫn chưa một ngày thiếu vắng. Cần mẫn chèo lái bao thế hệ học trò qua sông, nhưng ít ai biết rằng, 17 năm cũng chính là chặng hành trình dài thầy Hoàng Văn Khoản ( 68 tuổi, trú tại thôn Nhân Hòa, xã Tả Thanh Oai, Thanh Trì, Hà Nội) kiên trì đẩy lùi căn bệnh virus viêm gan B. 

Hình ảnh bác Khoản

1.    Đối mặt với căn bệnh virus viêm gan B

Cách nội thành Hà Nội 20km, chúng tôi tìm về căn nhà nhỏ của bác Hoàng Văn Khoản trú tại thôn Nhân Hòa, xã Tả Thanh Oai, Thanh Trì, Hà Nội. Đi từ con ngõ hẹp, giọng nói trầm ấm của bác Khoản vọng lên giữa tiếng đọc đồng thanh của lũ trẻ. Tranh thủ giờ giải lao, bác Khỏan tiếp chuyện cùng chúng tôi: “Bác đi dạy cũng được 30 năm, về hưu rồi nhưng vẫn nhớ nghề lắm, nên bác mở lớp dạy lũ nhỏ quanh nhà. Suốt 17 năm qua, mặc dù bệnh tình là vậy, nhưng bác vẫn chưa nghỉ dạy buổi nào. Cái nghề nó ăn sâu vào bác rồi!”.

Kể về bác, đó là cả một câu chuyện dài, giữa làng quê yên bình ẩn sau những lũy tre xanh, công việc nuôi dạy trẻ cứ vậy trôi qua cho đến một ngày hè năm 2000, khi những cơn đau tức hạ sườn kéo đến dồn dập khiến bác không thể đứng vững trên bục giảng. Nhớ lại ngày ấy bác Khoản kể: “Vào năm 2000, tôi có dấu hiệu đau tức hạ sườn phải, ăn không ngon, mất ngủ triền miên, người cứ mệt mỏi, nhưng bản thân cũng nghĩ chắc do trái gió trở trời. Cho đến một  ngày, trường tôi tổ chức khám tổng quát cho toàn thể cán bộ nhân viên, thì tôi mới tá hỏa ra khi bác sĩ thông báo tôi bị virus viêm gan B mạn tính. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại mắc căn bệnh này, lúc đó tôi đã rất hoang mang. Vì tôi biết căn bênh này rất nguy hiểm, nếu không chữa mọi người sẽ xa lánh mình, kể cả người thân của mình, nên tôi quyết định cần phải điều trị ngay”.

2.    17 năm – cuộc chiến với bệnh tật không ngừng nghỉ

Cũng từ đây, chặng hành trình đẩy lùi căn bệnh virus viêm gan B được bác Khoản đặt trên vai. Bác tìm kiếm đủ phương thuốc chữa trị từ Tây y đến Đông y. Ròng rã 5 năm liền chinh chiến, nhưng căn bệnh vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm khi lượng virus trong máu vẫn ở mức cao. “Lúc đầu tôi uống các thuốc từ lá như cây chó đẻ răng cưa, được một thời gian cũng không thấy đỡ mà lại rất mất công đun nấu, nên tôi đổi sang Tây y, uống livsin 94 nhưng cũng không biến chuyển gì, tôi đã rất chán nản. Từ khi bị bệnh, không chỉ riêng tôi mà cả vợ con cũng cùng tôi chiến đấu, suốt 5 năm liền, bệnh tình không chỉ ảnh hưởng đến tinh thần mà còn khiến kinh tế cả nhà cũng vô cùng khó khăn.”

Ròng rã 5 năm liền như thế, căn bệnh virus viêm gan B như vắt hết sức cùng lực kiệt, đã có những lúc bác muốn buông xuôi tất cả nhưng rồi tình yêu dành cho các lớp học trò đã tiếp thêm bác nguồn động lực mới. Ngồi trò chuyện cùng chúng tôi, nhìn đàn trò nhỏ đang vui đùa ngoài sân, bác bất giác kể lại: “5 năm chạy chữa bệnh nhưng vẫn không một lần tôi nghỉ dạy vì ốm đau, bệnh tật. Tôi mà nghỉ, bài vở lũ trẻ lại dở dang. Cũng nhờ lũ trẻ mà tôi thêm vững tin để chữa bệnh.”

Và điều đó như tiếp thêm cho bác nghị lực: “Nhận thấy thuốc tây mình đtranh-ve-truong-mam-non-cua-be-2